Mãn Đường Hoa Thải
Chương 81 : Sách luận
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 03:56 27-05-2024
Ánh nắng đầu xuân chiếu qua cửa sổ hướng Nam, Thanh Lam trở mình, ôm lấy chăn, đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Đêm hôm kia ngủ không được bao nhiêu, một giấc này nàng ngủ rất say, đến quên mất.
Từ khi làm tỳ nữ, nàng chưa bao giờ dậy muộn như thế. Vội vàng mặc quần áo rồi chạy sang chính phòng, thì thấy Tiết Bạch đang ngồi trước bàn chăm chú viết gì đó.
“Lang quân đã ăn chưa?”
Tiết Bạch chỉ tay vào bữa sáng đang đặt trên bàn.
Thanh Lam thấy hắn không trả lời, tưởng rằng hắn tức giận, liền hạ giọng nói: “Nô tỳ dậy trễ, mời lang quân trách phạt.”
“Đưa tay ra.”
“Dạ.”
Thanh Lam rụt rè đưa tay ra, nhắm mắt lại, chờ bị hắn đánh một cái.
Nhưng lại cảm thấy trong lòng bàn tay mát lạnh, hé mắt xem thử, thấy hắn viết một chữ “ngốc” lên trên.
“Được rồi.”
Tiết Bạch mỉm cười, hóa ra không hề giận, chỉ là quá tập trung mà thôi.
Thanh Lam cao hứng trở lại, cười híp mắt nói: “Chữ của lang quân đẹp thật.”
“Phải không? Ta cũng cảm thấy mình tiến bộ không ít.”
Tiết Bạch từ tốn viết xong hàng cuối cùng, duyệt qua một lượt, tự giác khá hài lòng.
Nhưng vì muốn cho Nhan Chân Khanh xem, hắn lại cẩn thận chép thêm một lần.
Thổi khô vết mực, cất kỹ sách luận, chuẩn bị xuất môn, thì Thanh Lam chợt nhắc nhở.
“Lang quân, chẳng phải hôm nay phải đi biếu lễ cho hàng xóm sao?”
“À, đúng rồi, may mà ngươi nhắc ta.” Tiết Bạch nói: “Ta sẽ tự đi, sau đó còn phải đến huyện nha nữa.”
Thanh Lam nghe mà lòng vui phơi phới, cẩn thận sửa sang lại tóc và y phục cho Tiết Bạch, rồi đưa mắt tiễn hắn ra ngoài.
Ngày đầu tiên chuyển đến tân gia, nàng rất hài lòng với cuộc sống thế này, nhưng một mối lo lắng mới cũng xuất hiện... nàng cảm thấy cháu gái của đại phu nhân tính tình không tốt, không thích hợp làm chủ mẫu tí nào.
~~
"Cốc, cốc, cốc."
Trong con ngõ của khu dân cư nằm ở góc Tây Bắc phường Trường Thọ vang lên tiếng gõ cửa.
Tiết Bạch dẫn theo hai hộ vệ, lần lượt đến từng nhà chào hỏi.
“Làm phiền, vãn bối Tiết Bạch, vừa mới chuyển về ở Tiết trạch đầu ngõ, sau này khó tránh khỏi có những lúc quấy nhiễu, đây là chút gạo và bột mì làm quà ra mắt đến các vị hàng xóm.”
“Nhi tử Tiết Linh đấy à? Phụ thân ngươi vẫn còn thiếu ta một xâu tiền đó!”
“...”
Ngõ ở phía Đông con phố là nơi có vài toà đại trạch, Tiết Bạch làm phiền hai tòa phía Bắc trước, rồi đi gõ cửa một tòa ở phía Nam, nhưng lại gõ vào cửa sau của nhân gia.
Một nữ hầu ăn mặc giản dị mở cửa, thấy một thiếu niên gõ cửa sau nhà nàng, cho rằng có phần thất lễ, may mà nhìn tướng mạo Tiết Bạch không giống người xấu.
“Tiểu lang tử khách sáo quá, nhưng chủ nhân nhà ta không tuỳ tiện thu lễ.”
“Chỉ là chút quà mừng tân gia, không phải vật gì quý giá. Nếu quý chủ cảm thấy gạo và bột mì không ổn, thì cầm hộp điểm tâm cũng được.”
“Tiểu lang quân đợi một chút, nô tỳ sẽ vào hỏi phu nhân.”
Vốn chỉ là chuyện nhỏ, Tiết Bạch không ngờ nhà này lại xem trọng như vậy, đành đứng đó chờ.
Một lát sau, một vị mỹ phụ chưa đến bốn mươi từ tốn bước ra, dung mạo đoan trang, ăn mặc thanh nhã, phong thái quý phái.
Nàng nhìn hộp bánh ngọt, hỏi kỹ ngọn ngành, xác nhận không phải quà cáp nhờ vả lang quân nhà mình, liền mỉm cười nhận lấy.
Tiết Bạch thấy nàng có chút quen mặt, chợt nhớ ra mình đã gặp nàng ở đâu, chấp lễ hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Nhan thiếu phủ không?”
“Tiểu lang tử quen với lang quân nhà ta sao?”
Quả nhiên là vậy.
Nhìn khí chất của phụ nhân này, Tiết Bạch thầm nghĩ, chẳng trách quan hệ giữa Nhan Chân Khanh và nàng lại thắm thiết, còn lưu lại tác phẩm《 Dữ Phu Nhân Thiếp 》truyền thế.
“Học sinh Tiết Bạch, từng may mắn được Nhan thiếu phủ chỉ dạy, đang định gửi sách luận cho ngài ấy xem xét.”
Vi Vân thoáng sững sờ, thực ra nàng cũng nghe qua cái tên Tiết Bạch.
Sau đó, trên mặt nàng hiện lên nụ cười hiền hòa, nói: “Phu quân ta từng nhắc đến ngươi, nói ngươi là một đứa trẻ ngoan. Lúc này hắn đang ở huyện nha, cách đây không xa, ở góc Tây Nam phường Trường Thọ...”
Đúng lúc này, vang lên tiếng cười trong trẻo, nghe êm tai như chuông bạc.
Một thiếu nữ xách váy chạy đến, hướng về tỳ nữ đuổi theo mình làm mặt hề, vừa quay đầu lại thì va vào người Vi Vân, suýt nữa ngã xuống.
Nàng nhanh trí ôm lấy Vi Vân, gọi: “Mẫu thân.”
Sau đó, nàng mới chú ý đã có khách lạ, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Bạch, trong đôi mắt sáng long lanh như làn nước mùa thu thoáng hiện chút tò mò, nhưng nhanh chóng bị hộp bánh ngọt trên tay Vi Vân thu hút.
“Bánh hải đường? Hộp của tiệm Thanh Môn Tô Ký, mẫu thân, cái này không rẻ đâu.”
Nàng búi chính là thùy hoàn phân tiêu kế trông rất đáng yêu, rõ ràng còn chưa xuất giá, khuôn mặt trứng ngỗng xinh xắn, da dẻ trắng nõn, trên trán có vài giọt mồ hôi nhỏ do chơi đùa, làm ướt một vài lọn tóc mai vương bên tai, toát lên nét tinh nghịch và ngây thơ của thiếu nữ.
Một chiếc váy lụa màu xanh khói vừa mới bị nàng xách theo, sau khi thả xuống vẫn còn nhẹ nhàng phất phơ. Dải thắt lưng thêu hoa mai bó lấy vòng eo nhỏ nhắn, khiến bộ ngực tròn trịa hơi nhô cao một chút.
Trên cổ tay nàng đeo một đôi vòng ngọc, trước cổ là một miếng bùa Trường Sinh thỉnh thoảng lắc lư rồi rơi vào trong cổ áo.
Tiết Bạch để ý thấy môi nàng hơi nhợt nhạt, dù trông nàng rất hoạt bát, nhưng dường như sức khỏe không được tốt lắm.
“Không cho ngươi ăn, trời lạnh thế này mà còn đùa nghịch, không sợ bị cảm sao?”
Vi Vân lập tức lo lắng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán thiếu nữ, rồi lấy áo choàng từ tay nữ tỳ choàng lên người nàng.
Thấy vậy, Tiết Bạch không làm phiền nữa, cáo từ rời đi, hướng về huyện nha tìm Nhan Chân Khanh.
Hắn đang định đến tìm Nhan Chân Khanh, nhưng lại vô tình ghé vào Nhan trạch trước, quả là trùng hợp, chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Trong sân, thiếu nữ tinh nghịch nói: “Mẫu thân, vừa rồi có phải là Tiết mặt dày muốn bái phụ thân làm thầy mà phụ thân kể không?”
“Thiếu niên nhã nhặn lịch sự thế kia, vào miệng hai cha con các ngươi lại thành mặt dày. Gió nổi lên rồi, cũng đừng để bị cảm...”
~~
Trường An huyện nha.
Trong công đường bài trí giản dị, Nhan Chân Khanh ngồi ngay ngắn sau trác án xử lý công vụ với vẻ mặt trầm ngâm, đến khi Tiết Bạch bước vào, hắn chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nói: “Tự thiếp trên bàn, cầm đi.”
“Vâng, đây là sách luận Nhan thiếu phủ yêu cầu học sinh viết, xin thầy xem qua.”
Nhan Chân Khanh thoáng nhìn qua, nhận ra chữ viết của Tiết Bạch quả thực có tiến bộ, trước đó chữ viết thật khó coi, giờ thì chỉ tạm đạt mức "xấu nhưng chấp nhận được."
“Nghe nói ngươi cứu Quắc Quốc phu nhân, ở lại phủ nàng dưỡng thương hơn mười ngày?”
“Học sinh hổ thẹn.” Tiết Bạch thành thật đáp. “Học sinh đã chuyển đến Trường Thọ phường, từ nay có thể thường xuyên đến thỉnh giáo Nhan thiếu phủ.”
“Khụ khụ khụ.”
Nhan Chân Khanh sặc nước, ho khan vài tiếng, liên tục xua tay, không muốn nói nhiều với Tiết Bạch nữa, liền chăm chú đọc sách luận của hắn.
“Nền thuế khóa của quốc gia từ trước đến nay đều dựa trên 'tô dung điều', có ruộng thì mới nộp tô, có thân thì mới nộp dung, có hộ thì mới nộp điều. Thế nhưng, nhà Đường đã lập quốc được 129 năm, hộ tịch dần hư hỏng, số liệu không còn chính xác; Ruộng đất bị thâu tóm, ngày càng nghiêm trọng; Các cơ quan thu thuế tùy tiện đặt ra quy định, tự ý thay đổi danh mục, mới cũ chồng chất; Người nghèo đông con, không nơi nương tựa, không chịu nổi gánh nặng, phải bỏ trốn vứt hộ tịch. Vì thế, nếu chế độ thuế không thay đổi thì không thể giải quyết vấn đề, nên học sinh đề xuất cải cách thành lưỡng thuế pháp. Thuế suất của các châu huyện sẽ được định trước, thu theo ‘khả năng chi trả’; Thuế hộ sẽ dựa trên hộ tịch, không phân biệt chủ tớ, không căn cứ vào nhân đinh, mà tính theo mức độ giàu nghèo; Thuế đất thì bỏ 'tô dung điều', chỉ dựa trên diện tích ruộng đất mà đánh thuế...”
Sách luận rất dài, đơn giản mà nói —— Đề xuất dùng thuế hộ và thuế đất thay thế 'tô dung điều'. Nhà nhiều người, đất rộng thì nộp nhiều; Nhà ít người, đất ít thì nộp ít.
Điều đáng kinh ngạc là sách luận còn kèm theo số liệu thuế khóa chi tiết, liệt kê số thuế đại khái có thể thu được khi lần lượt dùng tô dung điều và lưỡng thuế pháp trong vòng 20 năm từ năm Khai Nguyên thứ 14 đến Thiên Bảo thứ 5. Những số liệu này ngay cả một Huyện úy như Nhan Chân Khanh cũng không có quyền tra cứu.
Nhan Chân Khanh nheo lão nhãn xem rất lâu, đôi lúc nhíu mày, đôi lúc dãn ra, cuối cùng thở dài một hơi.
“Ngươi có biết bản sách luận này có thể khiến ngươi mất mạng không?”
“Học sinh biết.” Tiết Bạch đáp: “Nếu thật sự cải cách thuế chế như vậy, sẽ làm tổn hại lợi ích của toàn bộ thế gia đại tộc trên thiên hạ. Chỉ tiếc, nó không thể hại chết học sinh, bởi vì nó sẽ không bao giờ được thực thi.”
Công đường chìm vào im lặng trong chốc lát.
Nhan Chân Khanh suy ngẫm về hai chữ “chỉ tiếc” mà Tiết Bạch nói, trong lòng nặng trĩu.
Gần đây, Kinh Triệu Phủ không ngừng thúc giục bắt giữ những hộ bỏ trốn và truy thu thuế khóa. Càng nhìn thấy nhiều, hắn càng biết rõ 'tô dung điều' sớm muộn gì cũng phải cải cách.
Mà bản sách luận này của Tiết Bạch hoàn chỉnh hơn bất kỳ đề xuất cải cách thuế nào so với hắn từng thấy, bởi vậy càng tiềm ẩn nguy hiểm lớn hơn.
Thật khó tin rằng đây là thủ bút xuất từ một thiếu niên lang….. Điều Nhan Chân Khanh băn khoăn là, liệu nó có thể được thực thi hay không?
Thánh Nhân chắc chắn không muốn làm xáo động lớn, nhưng thật sự không có hy vọng nào sao? Chưa hẳn vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn hiểu rõ Tiết Bạch đưa bản sách luận này cho mình, là vì hoàn toàn tín nhiệm.
Nhất định phải cẩn trọng xử trí, vừa bảo vệ được thiếu niên trước mắt, vừa không phụ tâm huyết của y.
Hắn lên tiếng, nhưng là để xin thêm nhiều niềm tin hơn từ Tiết Bạch.
“Ngươi có yên tâm giao sách luận này cho ta không?”
“Sao học sinh lại không tin lão sư?”
Lúc này trong công đường không có ai khác, Nhan Chân Khanh lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta muốn đưa nó cho một vị hảo hữu chí giao xem, có lẽ sẽ có ngày nó được thực hiện, ngươi có nguyện ý không?”
“Toàn bằng lão sư làm chủ.”
Nhan Chân Khanh nhìn Tiết Bạch thật sâu.
Sau đó, hắn gật gật đầu, trịnh trọng thu sách luận vào trong áo.
Hắn không nói thêm lời nào, trong đầu chỉ miên man suy nghĩ về lợi và hại của thuế pháp này, thậm chí quên cho Tiết Bạch đánh giá, cũng chẳng màng xử lý công vụ nữa, liền bước thẳng ra ngoài công đường.
Ngay lúc này, Nhan Chân Khanh trông có vẻ điềm tĩnh, thực chất đã mất kiểm soát.
~~
Tiết Bạch rời Trường An huyện nha, quay đầu liếc nhìn hai hộ vệ mà Dương Ngọc Dao phái đến, trong lòng thầm nghĩ Hữu tướng phủ và Đông Cung chắc tạm thời sẽ không ra tay diệt trừ mình đâu.
Dương Thận Căng án vừa mới khép lại, cả hai bên đều đang tránh gây chú ý, đây chính là thời cơ tốt để hắn khuấy đục nước.
Hy vọng lão sư sẽ đem bản sách luận này truyền đến các trung thần thanh liêm, mà những trung thần thanh liêm thường hay ủng hộ Đông Cung, vậy rất có khả năng Đông Cung cũng hiểu lầm phía sau hắn tồn tại thế lực chống lưng.
Kết quả là trong khi Lý Lâm Phủ kiêng kỵ hắn, Đông Cung lại muốn lôi kéo hắn.
Nếu thế thì, hắn có thể sống sót giữa sự kiêng kỵ và tham vọng lôi kéo ấy, đồng thời nhân cơ hội thâu tóm một phần thực lực của bọn họ nhằm xây nên thế lực của riêng mình.
~~
“Phù hợp thói xấu thời thế, nhưng cũng sẽ gây xáo động lớn.”
Phòng Quản thả sách luận xuống, chậm rãi nói: “Đây không phải bút tích của Thanh Thần, là tác phẩm của ai vậy?”
Nhan Chân Khanh đáp: “Trước tiên xin hỏi Phòng công cảm thấy thế nào?”
Phòng Quản vuốt chòm râu xám trắng, cười nói: “Lão phu vừa mới nói qua.”
Hắn lúc này đã năm mươi tuổi, là nhi tử của danh tướng Phòng Dung triều Võ Chu, xuất thân cao quý, học vấn uyên bác, tên trọng tứ hải, hiện tại kiêm nhiệm Thái tử Tả thứ tử và Cấp sự trung, bái tướng chi lộ chỉ còn thiếu vài bước cuối cùng.
Ngoài ra, hắn còn là lão sư của Thái tử trưởng tử Quảng Bình Vương Lý Thục.
Thấy sự thận trọng của Nhan Chân Khanh, sắc mặt Phòng Quản cũng nghiêm túc hơn nhiều, nói thẳng: “Thánh Nhân chắc chắn không muốn thực hiện sách lược này, nhưng Thái tử lại rất muốn. Thanh Thần có đồng ý để ta trình sách luận này cho Đông Cung không?”
Nhan Chân Khanh hỏi: “Ta có thể sao lại một bản trước được không?”
Phòng Quản cười: “Thanh Thần đang ép lão phu phải tỏ rõ lập trường rồi.”
Hắn hiểu rõ ý của Nhan Chân Khanh, lưỡng thuế pháp động chạm đến quá nhiều lợi ích, chuyện đầu tiên cần làm là bảo vệ người đưa ra sách luận này.
“Lão phu xin thề với trời.” Phòng Quản giơ tay chỉ thiên, nói: “Nếu ta dâng kế sách này, nhất định sẽ bảo vệ người viết ra nó chu toàn, được chưa?”
Nhan Chân Khanh lúc này mới nói: “Chuyện này kể ra thì dài, có lẽ Phòng công từng gặp qua hắn. Trong ngự yến đêm Nguyên Tiêu, hắn đã ghép chữ lung tung thành một bài từ.”
“Tiết Bạch?” Phòng Quản hơi ngạc nhiên, rồi bật cười: “Lão phu còn tưởng hắn chỉ là một kẻ nịnh hót quyền quý, không ngờ lại có chí khí như vậy...”
~~
"Tiết Bạch?"
Lý Hanh vừa nghe Lý Tĩnh Trung kể chi tiết về Tiết Bạch hôm qua, không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên này một lần nữa.
Đêm đã khuya, ngồi trước mặt Lý Hanh là trưởng tử Lý Thục.
Lý Thục năm nay 21 tuổi, mang dáng vẻ anh khí rất giống Thánh Nhân thuở thiếu thời.
“Vâng, khi đó Tiết Bạch đến thẩm vấn Lý Tĩnh Trung, nhi thần còn tức giận vì hắn vô lễ như vậy. Không ngờ hắn lại có tài năng phi thường, có thể đưa ra một thuế pháp thế này...”
Người trẻ tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết, ôm mộng một ngày nào đó sẽ cải tổ toàn bộ những hủ bại trong triều đình, làm sạch bộ máy quan lại. Bởi vậy, mâu thuẫn nhỏ trước đây giờ dường như không còn quan trọng nữa.
Nhưng không ai nói với Lý Thục rằng Đông Cung từng suýt hại chết Tiết Bạch bằng cách chôn sống.
Lý Hanh không hứng thú với lưỡng thuế pháp như con trai, chỉ phất tay nói: “Ta biết, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Nhi thần hiếm khi từ Bách Tôn Viện qua đây, muốn cùng phụ thân thâu đêm đàm thuế pháp...”
“Ta mệt rồi.”
“Dạ.”
Lý Hanh nhìn sang sách luận còn nằm trên bàn, trong lòng thoáng chút hối hận vì lựa chọn vào cuối năm Thiên Bảo thứ năm.
Bởi hắn rốt cuộc nhận ra, phía sau Tiết Bạch ẩn giấu một thế lực không hề nhỏ.
Nếu như thông tin của Bùi Miện khiến hắn nghĩ rằng điều này rất có khả năng, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn chắc chắn.
Lưỡng thuế pháp này, tuyệt đối không phải là thứ mà một thiếu niên 16 tuổi có thể nghĩ ra, phía sau nó chắc chắn có một vị đại thần lão luyện, đa mưu túc trí.
Một nhân vật như vậy, không chịu thân cận Đông Cung, mà lại chọn mượn tay Tiết Bạch... hơn nữa thực sự có một nhóm người trong bóng tối ủng hộ Lý Tông!
Nghĩ đến đây, Lý Hanh gọi Lý Tĩnh Trung tới, thấp giọng dặn dò vài câu.
“Những gì Bùi Miện nói không sai, chúng ta cần kéo những người ủng hộ Lý Tông về phía mình, Tiết Bạch chính là một cái lưỡi câu, phải chủ động lôi kéo hắn...”
~~
Cát Ôn đã chuẩn bị nhiều ngày, sẵn sàng âm mưu vu cáo Đỗ gia, áp giải bọn họ đến thẩm vấn.
Mục tiêu lần này là Đỗ gia, chứ không phải Tiết Bạch, vì giai thoại nhận thân đầy cảm động trước mặt Thánh nhân chưa trôi qua lâu, hơn nữa Tiết Bạch còn được Quắc Quốc phu nhân che chở.
Trên thư án của hắn để một quyển《 Thêu Dệt Kinh 》do Võ Chu gian thần Lai Tuấn Thần biên soạn, thường xuyên lật xem, đã cũ nát không chịu nổi.
Tuy nhiên, lần này Cát Ôn không sử dụng các tội danh trong《 Thêu Dệt Kinh 》mà chuẩn bị tố cáo Đỗ nhị nương trong lúc làm Lương đệ đã có tư tình với người khác, chờ bắt lại Đỗ gia thẩm vấn, hắn sẽ hướng mũi dùi đến Tiết Bạch, cáo buộc hắn là gian phu.
Cát Ôn từng nghe những lời đồn đãi về mối quan hệ giữa Tiết Bạch và Đỗ đại nương, tin chắc gian tình có thật, từ đó nảy ra ý tưởng này.
Tiếc thay, Kinh Triệu Phủ không thụ lý loại án này, cần phải có Ngự Sử Đài ra mặt, vì thế Cát Ôn bèn tìm đến Bùi Miện ở Ngự Sử Đài.
“Cát pháp tào quả thật cao tay.” Bùi Miện nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc rồi gợi ý: “Chuyện này nếu để Vương trung thừa đứng ra, người ngoài sẽ nghĩ Hữu tướng đang đối phó Đông Cung, ngươi nên tìm Bùi đại phu, hắn thân cận với Đông Cung, nếu do hắn xử lý thì mới thể hiện được sự công bằng.”
Ngự Sử Đại phu hiện tại là Bùi Khoan, người ít khi can dự vào công việc của Ngự Sử Đài. Trước kia, toàn bộ quyền lực nằm trong tay Dương Thận Căng, nay đã rơi vào tay Vương Hồng.
Cát Ôn hỏi: “Hắn có ở đây không?”
“Hôm nay Bùi đại phu vừa lúc có mặt ở Ngự Sử Đài.”
Cát Ôn nghe được chỉ điểm liền đến công đường của Ngự Sử Đại phu, thỉnh cầu tương kiến.
Nhưng Bùi Khoan chỉ bảo hắn chờ.
Đợi đến tận chiều, mới có người bước vào chỗ này, Cát Ôn đang đứng dưới hiên, quay đầu nhìn sang thì sững sờ.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn thấy Tiết Bạch thong thả đi tới, dáng vẻ đầy tự tại.
Tiết Bạch trên tay còn cầm mấy quyển trục, trông như một sinh đồ đến nộp hành quyển vậy.
“Ngươi...”
“Mời Tiết lang quân vào.”
Cát Ôn vừa mở miệng, một tiểu lại đã bước ra mời Tiết Bạch vào trong.
Tiết Bạch đi ngang qua Cát Ôn, đưa tay vẫy vẫy trước mũi, như thể đang xua đi mùi hôi trong không khí, rồi ung dung bước vào công đường.
Bùi Miện thông tri Tiết Bạch đến gặp Bùi Khoan, cho thấy Đông Cung đã đối với hắn sinh ra ý tò mò.
Hai tháng trôi qua kể từ lần gặp mặt trước, Tiết Bạch giờ đây đã tự lập môn hộ, bắt đầu thể hiện tài năng, kiến lập nhân mạch, tá lực đả lực, hành tẩu dưới danh môn hạ của công khanh.
Còn Cát Ôn thì vẫn giậm chân tại chỗ, không chút tiến bộ......
__________
*thùy hoàn phân tiêu kế: 垂鬟分肖髻.
*Sinh đồ nộp hành quyển: Là một phong tục trong khoa cử thời xưa, trước kỳ thi các thí sinh sẽ viết các bài thơ văn do mình sáng tác thành cuộn (quyển) sau đó gửi đến những nhân vật quyền quý trong triều để nhờ họ giới thiệu với quan chủ khảo, nhằm tranh thủ danh tiếng, đồng thời tăng cơ hội đỗ đạt. (bởi vì khi chấm thi quan chủ khảo không chỉ nhìn bài thi, mà còn xem danh tiếng, tác phẩm từng làm, quan hệ các thứ)
Bình luận truyện